●❈❈❈● THƯƠNG CHÚC ANH CHỊ CÙNG CÁC BẠN XA GẦN ĐÃ ĐẾN ĐÓNG GÓP Ý KIẾN HỮU Ý CHO BLOG CỦA LÊ DIỄM ●❈❈❈●

Thứ Tư, 10 tháng 5, 2023

MỘT BỜ VAI.

http://i1258.photobucket.com/albums/ii537/thienthai78/a4.gif

   “Có ai không cho tôi mượn một bờ vai? Có ai sẵn lòng cho gửi nhờ chút cảm giác cô đơn mất phương hướng? Có ai cho mượn một chút niềm tin đặt nơi tôi một tâm hồn rạn nứt. Một kẽ hở trong tim mình đang ngẹn ứ nỗi niềm. Rồi lại mất niềm tin yêu. Mất và lại mất”.

Trống trải, bàng hoàng vì cứ dặt dẹo mấy mớ, mấy đồng còm cõi tình thương. Vứt trả không đành mà mang theo không đặng. Chẳng thể nào kham nổi hơn một thân mình nỗi xót thương thế thái. Lo cho mình thì đời gieo tiếng bon chen, lo cho người làm ta mệt nhoài với mấy tí vàng son công danh hôi hám. Nên ta nản lòng, nên ta muốn, nên ta cần… cần một bờ vai cho ta ngả đầu tựa dù gồ ghề chẳng được như gối êm.

Khi trái non ngả vàng, nó là trái héo mà đã héo thì chỉ có vứt bỏ chứ lấy làm gì vì chẳng thể đem biếu đem cho. Ta dùng thì chỉ đắng hoặc chát mà thôi nên ta đem giấu trong hàng rào lấp cỏ dại khỏi ganh đua nhoi lên cùng đứa con nuôi đất mẹ. Cái thân gửi nhờ cũng có mấy khi hạnh phúc ngọt ngào mãi mãi. Xót lòng mà đứng dậy, lách sỏi đá mà đi lên, cố và lại cố chỉ để ngày mai tiếp tục cố nhiều hơn nữa.

Rồi đây thân ta như chú lừa khoác thêm lên mình chiếc áo mỏng manh nhưng đốn gục một sinh linh trên đường mòn. Ta như trùng xuống, bước chân gập sâu mòn mỏi bởi con đường dài mãi không có điểm dừng chân xin nơi nào đó chén nước khỏi khát nỗi lòng. Miệng khô bởi tiếng thở gấp gáp còn khi ấy mắt ta cay xè giọt nước mặn ngấm đắng làn môi. Môi kia không thể hứng trọn vị mặn ấy thay nước xóa cơn khát lòng mình.

Chỉ thế thôi cũng đủ ngao ngán biết chừng nào. Chỉ thế thôi cũng biết lòng ta không thể tự ru ta ngoan hiền. Rồi ta xù lên như tuổi mới lớn ngạo mạn chẳng biết sợ đời. Ta xù lên những chiếc gai làm tay ai nâng ta cũng bị chảy máu. Ta xót nhưng biết làm sao được, thôi kệ ai với vết nứt da thịt ngày mai sẽ lành. 

Ta lại muốn có một bờ vai cho ta tựa và khóc. Có ai sẵn lòng cho ta mượn không? Chỉ mượn thôi rồi cơn bĩ cực qua đi, mi mắt ta sáng ánh mặt trời, ánh mắt ta đen như trời khuya… ta sẽ trả lại vẹn nguyên cả hình hài. Cho ta mượn nhé một bờ vai nhỏ. Để ta vứt bỏ vấn vương lòng mình, để ta sấy khô tình ta ướt nước, để tình thương ta có cơ duyên trao đến mọi ngọn nguồn. Cho ta tìm về niềm say mê ta đã có, cho ta hiểu mọi điều không đủ nhưng ít nhiều có lí do riêng để chấp nhận, để nhẫn nại chịu đựng nhọc nhằn.

Ôi, thân ta mệt nhoài khi cứ phải gồng mình lên chịu đựng sương gió và roi rìu búa rựa. Mệt rồi, tâm tư ta bỗng hóa hư vô, trống rỗng không còn thiết tha ngày mai là ta hay không nữa. Vì hư danh ngày mai chẳng thể mang xuống lâu đài địa giới làm vương quyền xoay chuyển gió mùa Đông. Ta gửi tạm thân ta trên tình yêu muôn người, gửi đôi điều đang day dứt hồn ta trên đôi vai bé nhỏ ai đó vừa chìa ra cho ta dụi đôi mắt cay nồng./.



4 nhận xét:

  1. Có, hì..., LB đã bình 2 entry của bạn rồi đó, tối vui nghen.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Le Diem mung ban LB sang tham...cho xin hoi LB ten that la gi vay?...mat bi cho Diem biet nhe...Diem rat nguong mo ban lam day...buoi toi vui nha...

      Xóa
  2. Chào bạn !
    Có đó , rất nhiều bờ vai cho bạn ...
    Nhưng bạn có cam lòng ? Đây đích thực là vấn nạn khó giải quyết cho chính ta , mà thân phận con người hầu như phải chịu ! Có ai sống được như lòng mình mơ ước ?
    Rồi một ngày ta tự thầm nói :" Cũng đành vậy thôi " !!!
    Thân mến

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cam on Trang Chu da den va chia se bai viet nay....nhung biet dau co nhung truong hop ngoai le ban a!...nhieu khi thoi co may man den ma ta da bo lo co hoi tot.....thi......!!!!...Tiec noi cung qua muon mang... quy men...LD.

      Xóa