Mình vốn không quen đi đường tắt. Đi thật chậm, theo cách của mình. Dù đôi lúc mình cảm thấy đơn độc...Mình có nhiều con đường để đi, có nơi rộng và thoáng, có nơi cao và tầm nhìn xa, có nơi mượt mà êm đềm cũng có nơi trưc trắc, vật vã, trập trùng… Nghĩa là nhiều hướng để mình lựa chọn. Nhưng mỗi người chỉ có một hành trình, đi sai hành trình ấy có khi cả đời không thể quay lại nơi bắt đầu để đi đúng con đường của mình.
Những con đường thênh
thang gió từng khiến mình rất lạnh…Mình từng nghĩ, hành trình ấy là của riêng
mình, chỉ có mình mới có thể đi đúng hành trình của mình, không thể ai tranh đoạt,
ngoại trừ chính mình lạc bước. Nhưng không phải… Thế giới quá rộng lớn, con người
quá đông đúc… Con đường tưởng là của mình kia chẳng mênh mông như mình tưởng,
nó chật hẹp, bắt buộc con người ta phải cẩn trọng, nâng niu từng cơ hội để bước
tiếp. Đích có thể nhìn thấy đấy nhưng đến được nó không phải là dễ.
Mình từng yêu, từng
tuyệt vọng, từng xem nhẹ mọi thứ kể cả bản thân. Mọi điều trở nên nhạt nhẽo, vô
duyên. Chỉ có cơn mệt mõi kéo đến, chỉ có những cơn gió mạnh tát thẳng vào mặt
và vò tóc đến xác xơ. Mình chỉ muốn trầm mình trên cỏ xanh hay trên lớp sóng bạc
biển khơi.
Không nghĩ gì cả,
nỗi đau rồi sẽ tan theo sóng nước, ngay cả tóc cũng thành một thứ rong
rêu nào đó và trái tim mắc cạn vào một bến sông lở. Tâm hồn thâm kín của mình
như một khu vườn bí ẩn, những bông hoa khoe sắc trong bóng tối và hương thơm chỉ
có ánh trăng cảm nhận.
Mình từng sống với
niềm tuyệt vọng thăm thẳm như vực sâu... hun hút...Dưới đáy của tuyệt vọng mình
nhìn bầu trời xanh, cơn gió thoảng và hương thơm của loài hoa chỉ bừng sáng
trong đêm. Mình nhận ra mình thật vô duyên, ngớ ngẩn.
Và rồi mình lại
yêu buổi ban mai trinh nguyên nắng nhuộm hồng chiếc lá mùa xuân, tiếng
chim lích tích dưới tán cây Xanh… Yêu hạt mưa đẫm lạnh của mùa chướng đọng lại
những ưu tư không lời…Hành trình của mình lại tràn đầy cảm xúc…Hành trình ấy tồn
tại trong tâm hồn mình, rung động và lung linh, nó khác xa với con đường hiện
thực mình đang đi, chật hẹp và bon chen.
Thời gian với mình
cũng như một con đường, càng đi càng thấy ngắn, càng đi càng thấy vô
cùng, càng đi càng thấy không thể quên được ngày hôm qua. Nhớ đèn đường sẫm
màu một đêm gần về sáng trên góc phố, quán trà đá, bên cạnh bến xe mình đã im lặng
chờ một ban mai được ngắm nhìn từ phía khung cửa sổ có tấm rèm che màu vàng nhạt.
Hành trình của
mình không chỉ biết vui, mỉm cười mà còn biết buồn, biết khóc và những nỗi niềm
riêng ẩn không tên gọi. Một nỗi buồn nhè nhẹ thôi nhưng đã ngấm dần vào người
khiến cái nhìn bắt đầu nhạt nhòa dần và xô vào cái địa hạt huyền ảo, chiêm bao
không còn là lý trí./.
Sao chiều nay lại găp may đi đâu cũng bóc tem vàng vậy nè . Thôi thì gặp mình cứ lấy . Mình cũng khuyên Diễm . Việc gì cũng vậy mình tự quyết định việc của mình và hãy thích nghi . Chúc Diễm chiều cuối tuần bình an vui vẽ nhé
Trả lờiXóaDiem cam on anh Tien Le...co nhung viec minh khong tu minh giai quyet duoc...vay khi nao Diem gap truong hop kho khan em se nho anh giup Diem nhe....cam on cai tem vang anh Tien da boc dum em...buoi toi ngu ngon anh nhe...:D
Xóa[img] http://www.commentsyard.com/graphics/good-afternoon/good-afternoon31.gif [/img]
Trả lờiXóaCay quat nay nhieu bong hoa rat dep...cam on anh da goi tang Diem nha...:X
XóaCHÚC EM NHƯ MÙA XUÂN RỰC RỠ
Trả lờiXóaLe Diem xin chao anh Ngoduc...va em cung xin chuc cho anh luon an vui, suc khoe doi dao, gia dinh hanh phuc anh nhe...:D
XóaChúc bạn MỘT NĂM MỚI THẬT VUI KHỎE và VẠN SỰ NHƯ Ý bạn nhé !
Trả lờiXóaLe Diem mung anh tinhtho sang tham va chuc cho em....xin chuc cho anh tinhtho 1 nam moi luon nhieu suc khoe doi dao, van su nhu y va co nhieu cam xuc moi de lam tho cho moi nguoi thuong thuc nhe...
Xóa[img] http://06.img.v4.skyrock.net/1254/27381254/pics/1386708851_small.jpg [/img]
Tâm hồn thâm kín của mình như một khu vườn bí ẩn, những bông hoa khoe sắc trong bóng tối và hương thơm chỉ có ánh trăng cảm nhận.
Trả lờiXóaCam on Nguyen Van da chia se bai viet nay....chuc ban 1 ngay moi luon vie ve...
Xóa