Em biết là mưa đến, những hạt mưa mềm lạc loài trên phố. Không còn những giọt lung linh vương trên hàng dây rối. Không còn hạt lung linh phất phơ qua ánh đèn. Phố khác xưa. Người khác xưa. Chỉ còn hàng cây vẫn xanh mướt, sạch bong lớp bụi mù.
Em biết mưa đang đến, nhưng hạt mưa thấm ướt em. Trên phố, người
đi vội vã. Lẩn tránh điều gì chứ? Vẫn mưa, vẫn ướt mà thôi. Dù có khuất sau một
người. Dù có che kín xác thân. Còn lại đôi mắt ướt, mái tóc ướt, sạch bong mọi
nỗi nhớ mơ hồ.
Cơn mưa đến. Ai cũng biết nó đang đến. Ai cũng dầm mình trong nó.
Nhưng sao họ vẫn lẩn tránh. Che đậy mọi thứ lên người. Dù vẫn ướt…Sao vẫn lẩn
tránh?
Nếu có thể làm những điều có ích hơn thì tại sao không làm? Tại
sao lại cứ cam lòng làm những việc đơn giản? Nếu có thể yêu thương nhiều hơn,
tại sao không yêu thương? Tại sao cứ băn khoăn sợ tình cảm cho đi không được
đáp lại?
Nếu có thể hạnh phúc hơn, sao không cố gắng? Sao cứ âm thầm bỏ mặc
những cơ hội trôi qua trong tầm tay mà không giữ lại, để cả mình và mọi người
đều hạnh phúc hơn? Nếu anh đã biết anh có thể vui vẻ hạnh phúc tại một nơi
chẳng hề có em, sao anh cứ níu kéo em làm gì? Tại sao không để em ngủ yên, mãi
trong lòng anh. Và với em cũng vậy?
Sao nhỉ? Nếu có thể quên anh đơn giản như những điều em vẫn nghĩ
sao em vẫn cứ nhói đau mỗi khoảng khắc bắt gặp một hình bóng ai đó... như
anh. Biết rằng cuộc sống có rất nhiều điều ta có thể, sao trái tim còn cứ
chần chừ?...Mưa vẫn đây… Mà sao như lạc từ muôn kiếp trước./.
Chào bạn !
Trả lờiXóaBài viết có nỗi buồn man mác nhè nhè trôi thiết tha ...trong một khắc bất chợt bắt gặp ...nhưng vẫn hằng xa từ muôn kiếp ...Hay thật !
Thân mến
Chao ban Trang Chu..rat vui ban da den va chia se bai viet nay...chuc ban 1 dem vui nhe...
Xóa