Mây cuốn quạnh hiu
một góc trời
Gió vờn dậy sóng tận trùng khơi
Bóng mờ lặng lẽ thân cằn cổi
Hồn lạnh đơn côi xác rã rời
Nước lớn rồi ròng
hoài mệt mỏi
Trăng tròn lại khuyết mãi đầy vơi
Chạnh niềm tâm sự lòng lữ thứ
Tiếng vọng buồn rơi buốt giá đời
Vầng dương vừa hé
rạng chân trời
Thăm thẳm mây tràn quyện gió khơi
Những tưởng ân tình hoài thắm đượm
Nào hay hạnh phúc vội xa rời
Thương sầu, nỗi nhớ
đang còn đọng
Xót hận, niềm đau liệu có vơi?
Một cõi đi về nghe lạnh lẽo
Trăm năm thầm khóc mối duyên đời!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét