Và những cơn gió bấc lạnh buốt lại thổi…Dường như tôi cảm nhận được những sự sống hiếm hoi trong thời tiết giá lạnh. Có lẽ , tôi nghe được những âm thanh xào xạc của lá cây, của tiếng đập cách nhẹ nhàng của chú bướm. Những âm thanh giản đơn nhất mà tôi đã vô tình bỏ quên trong những ngày khép mình với cuộc sống.
Những tia nắng hiếm
hoi của ngày Đông cũng cố xuyên mình qua sương để chạm đến mặt đất. Sáng êm dịu,
nhẹ nhàng, mát mẻ. Trời trong xanh như vừa được gội rửa. Tôi cười, cười thanh
thản, cười yên vui.. Tôi đã thực sự hạnh phúc với những gì mình đang có. Tôi đã
biết trân trọng mọi thứ hơn...!
Rồi những tia nắng
kia sẽ len lỏi qua những ngày gió bấc. Rồi chúng sẽ mang bao yên vui đến cuộc sống
này. Sẽ làm cho mùa Đông không còn lạnh lẽo, không còn u mê trong tiềm thức. Để
tất cả ngủ yên trong kí ức lãng quên, để một tôi ngày xưa không còn nữa.
Tôi vừa đi ngược nắng,
tôi vừa định nghĩa được nhiều thứ hơn. Tôi đã biết cuộc sống này đẹp hơn những
gì tôi nghĩ. Và rồi khi màn đêm buông xuống tôi cũng sẽ cảm nhận được niềm vui./.
Sao thế,sao phải chia tay với quá khứ vậy?Đọc và cảm nhận có ai đó vẫn như còn đang trăn trở với ký ức,cho dù có cố tình quên cùng năm tháng thì những ước mơ đang có đã phản ánh lên một bức tranh sinh động trong không gian đầy màu sắc theo nghĩa an lành.
Trả lờiXóa